Theo ghi nhận thì 2 sĩ quan này đã bị đồng đội giữ lại không cho xông vào bắt đối tượng, 1 người thì bị tước vũ khí và đưa khỏi hiện trường. Chính ủy Đại học Quốc phòng Trung Quốc. Ông ta nói: "Cái quan trọng nhất của cả Việt Nam và Trung Quốc, là hai bên Sau khi gặp lại Chihiro, Haku tìm cho cô một công việc từ Kamaji, một người đàn ông làm việc tại nhà tắm công cộng. Kamaji và một nhân viên tên Rin dắt Chihiro đến phù thủy Yubaba, người cai quản nhà tắm. Yubaba cho cô một công việc và đặt cho cô một cái tên mới: Sen (千?). Nên hai ông bà bảo tôi tái hôn đi cho đỡ khổ. Ông bà mai mối cho tôi một người, nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn đi thêm bước nữa, biết người ta có thương con tôi như tôi thương nó hay không. Người đàn ông đó gần đây lại xuất hiện ở nhà tôi. Biết được Khi phát hiện ra con vật làm mình bị thương, người đàn ông tức tối tiếp tục nhặt một viên gạch định ném vào con khi nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc bì con vật đã 3 chân 4 chẳng chạy mất. Con khỉ nhảy chồm vào người đàn ông quyết "ăn thua đủ" để trả thù cho các Giờ đây đối với ông, sống là chạy đua với thời gian, ông luôn tranh thủ từng ngày, từng byoori trong cái quỹ thời gian còn quá ít ỏi của mình. Chữ "kịp" nghe thật xót xa, đau đớn, gây nên nỗi xót thương cho người đọc. Một tờ báo từng mô tả, trong một sự kiện hai người cùng tham dự, ông Trì Trọng Thụy do phải đứng lâu nên mỏi mệt, đau chân. Ông vừa ngồi xuống ghế UtSTxU6. Ngôn Tình Nguồn 12,250 Hoàn Thành 065423 02/02/2023 Đánh giá từ 2 lượt Bạn đang đọc truyện Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái của tác giả Wheok. Ngày đầu tiên vào đại học, Tạ Du đã chứng kiến được sự kỳ quái của Phó Đình nọ ngậm điếu thuốc bên môi đi ra từ góc tường, chặn đi mọi ánh mắt xấu xa như người anh hùng, “Người này, tao bảo kê!”Đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn qua, nhướng mày cười, “Nhuyễn Nhuyễn, nhắm mắt lại.”Khoảnh khắc đó Tạ Du thảng thốt thấy được anh bé chắn đằng trước cô ở kho hàng cũ nát trong lúc cô mở mắt ra, người xấu nọ dồn cô vào trong góc, “Anh cũng không phải người tốt gì đâu, về sau thấy anh nhớ đi đường vòng, nếu không thì gặp lần nào hôn lần đấy.”Tạ Du nghẹn đỏ mắt mà không dám rơi một giọt nước mắt nào. Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ hoặc Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư Giới thiệu【Một】Ngày đầu tiên vào đại học, Tạ Du đã chứng kiến được sự kỳ quái của Phó Đình nọ ngậm điếu thuốc bên môi đi ra từ góc tường, chặn đi mọi ánh mắt xấu xa như người anh hùng, “Người này, tao bảo kê!”Đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn qua, nhướng mày cười, “Nhuyễn Nhuyễn, nhắm mắt lại.”Khoảnh khắc đó Tạ Du thảng thốt thấy được anh bé chắn đằng trước cô ở kho hàng cũ nát trong lúc cô mở mắt ra, người xấu nọ dồn cô vào trong góc, “Anh cũng không phải người tốt gì đâu, về sau thấy anh nhớ đi đường vòng, nếu không thì gặp lần nào hôn lần đấy.”Tạ Du nghẹn đỏ mắt mà không dám rơi một giọt nước mắt nào.【Hai】Ai ai cũng nói Phó Đình Sâm hung tàn ít nói, không ai có thể thu phục Đình Sâm cực kỳ hài lòng với nhận xét ánh đèn mờ ảo của quán bar, anh ngồi trong góc phì phèo điếu thuốc, nhìn đồng chí vừa bị bạn gái đá đang giả say gọi điện thoại xin quay lại, yết hầu anh khẽ gợn, chế nhạo, “Dở hơi.”Về sau, sau khi bé tiên nữ đến từ khoa Vật lý khiến mọi người kinh ngạc với màn múa bale trong buổi tiệc tối Nguyên Đán, mọi người thấy Phó Đình Sâm chui vào hậu trường, không nhịn được mà vụng về hôn cô gái nhỏ, giọng nói nghẹn ngào đáng thương, “Nhuyễn Nhuyễn, tối đừng khóa cửa được không? Phòng khách lạnh lắm.”Về sau nữa, anh em trong đội đua xe hỏi anh, “Không phải anh ghét nhất mấy cô bé hay khóc sướt mướt à?”Phó Đình Sâm kẹp điếu thuốc, nheo mắt, “Mẹ nó, dáng vẻ cô gái nhỏ nghẹn đỏ mắt mà không dám rơi nước mắt đáng yêu vãi!”【Tay đua xe chuyên nghiệp vừa khiêu gợi vừa nóng nảy x Bé tiên nữ ba lê vừa mềm mại vừa ngọt ngào】Một câu tóm tắt Cô vừa mềm mại lại ngọt ngào, khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn. Chạng vạng ngày hè ở Lệ Thành, ánh chiều tà tắt bầu trời bị màn đêm bao phủ, không khí mát mẻ, gió cuốn theo hơi nước xâm nhập vào không khí khô nóng từng chút ngõ tối tăm không có một tia sáng, ngõ nhỏ rất sâu, hơi ẩm thấm trên vách tường, chân tường còn mọc đầy rêu chỗ rẽ của ngõ nhỏ có một khoảng trống vừa đủ để đỗ ô tô, bóng đèn vàng tỏa ra ánh sáng mờ trai châm điếu thuốc ngậm bên môi, ánh lửa chiếu sáng nửa bên mặt, sống mũi cao thẳng cùng đường quai hàm thanh tú hiện ra giữa ánh lửa ẩn hiện trong ánh lửa.“Chân của Hạo Tử, ai đó nên đền cho nó.”Giọng của anh không nặng không nhẹ, mang âm hưởng bạc hà thanh cúi người xuống cầm gậy bóng chày vương vãi, cổ tay đang giơ xuống đột nhiên dừng lại, anh ngước mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang đứng ngược sáng, nheo nheo mắt nhưng không thấy rõ mặt mũi người tới, anh nhếch môi cười, “Em gái nhỏ muốn tiếp tục xem à? Đổ máu xong cẩn thận đêm gặp ác mộng.”Tạ Du ngẩn ra mấy giây, bất giác nín thở nhìn chằm chằm bóng đen trên mặt tường, bình thường cô không tới những chỗ như này, gia đình cũng không cho phép cô chạy lung mà Đại Hắc dựng ổ ở đây, anh trai cô lại không cho phép cô nuôi chó, nên cô chỉ có thể lén lút đến cho nó ăn vào thời gian tan lớp vũ nay lúc tan học đã muộn, lại bị tắc đường, mãi đến bây giờ mới tới cho nó ăn được, không ngờ còn đụng phải đánh hoàn toàn quên mất phải làm gì, tay chân lạnh cóng, trái tim nảy lên kịch liệt, từ góc của cô nhìn sang phía đó chỉ có thể thấy bóng dáng một chàng trai đang đập vào mặt tường.“Làm sao? Muốn giúp anh đây dạy dỗ đám người này à?” Chàng trai dẫm lên cổ tay người dưới chân, anh nhấc gậy bóng chày lên, giọng điệu lười mắt Tạ Du khẽ chớp chớp, cô cắn môi dưới, túm góc áo lắc đầu, thức ăn cho chó trong tay vương vãi khắp nơi, sửng sốt vài giây sau mới xoay người loạng chà loạng choạng chạy về phía đầu người rời đi, Phó Đình Sâm nhìn đống thức ăn cho chó rơi đầy đất, thoáng liếc qua cái ổ nhỏ trong góc, chăn bông sạch sẽ phơi ra ngoài, cái ổ nhỏ đã bị phá tan, anh hít sâu một hơi thuốc, trung chuyển một vòng trong khoang phổi mới lại chậm rãi phun ra vòng mắt hoa đào cong cong, nở nụ cười như có như không nhìn sáu người lăn lộn trên mặt đất, môi mỏng cong lên rất nhẹ, tay anh cầm gậy bóng chày nhẹ nhàng dí vào chỗ xương hông của tên nọ, “Bảo ông chủ các người, tự tới gặp ông nội Phó Đình Sâm của hắn!”Dứt lời, cánh tay giơ lên, gậy bóng chày đập mạnh xuống chỗ xương hông của tên nọ. Tên nọ hét một tiếng thảm thiết, một loạt tiếng động cơ xe máy từ xa đến gần đầu ngõ, bầu không khí tức khắc ngập mùi đang khom lưng nhặt túi thức ăn cho chó, Phó Đình Sâm bỗng dừng lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng người vẫn chưa chạy ra khỏi con ngõ, anh trầm giọng chửi rủa, dập tắt điếu thuốc lá trên môi, chạy nhanh Du còn chưa chạy ra khỏi ngõ nhỏ đã bị ánh đèn pha mấy đầu xe máy làm lóa mắt, mấy cái xe máy gầm rú xông đến, không kịp giảm tốc độ, có lẽ cũng không có ý định giảm tốc độ, đâm thẳng tới chỗ nhỏ rất hẹp, lại không có bất cứ thứ gì che chắn, Tạ Du không kịp tránh, đột nhiên cơ thể bị kéo từ phía sau, vòng eo cô được một bàn tay kéo qua một bên, đầu đâm vào khuôn ngực rắn chắc làm sụn mũi bị đau, cô vươn tay cẩn thận xoa sau cô mới chợt nhận ra, đầu gối và khuỷu tay đau đớn dữ dội, những viên sỏi cát thô ráp dính vào miệng vết thương, nước mắt cô tuôn rơi ngay lập Phó Đình Sâm đập vào mặt tường cứng, anh rên một tiếng, đang muốn đứng dậy thì cảm giác chất lỏng nhỏ xuống mặt mình, trong lòng anh giật một cái, mượn ánh đèn nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ trong ngực, nước mắt đang lã chã tóc đen dài của cô gái rối tung xõa trên vai, một phần nhỏ rủ ở cổ anh, trong lòng anh như bị lông vũ khẽ cào cào, ngứa ngáy khó cô không sao, anh nhẹ nhõm thở phào, nếu cô gái nhỏ bị thương nặng, chuyện của anh sẽ không thể giấu đình mà biết anh chạy tới Lệ Thành đánh nhau chắc muốn nửa cái mạng của anh.“Phó Đình Sâm.” Tên cầm đầu thong thả đi tới, hai mấy người xuống xe máy đứng chặn bịt kín đầu trong lòng Phó Đình Sâm còn ôm một cô gái nhỏ, môi hắn nhếch lên một nụ cười, “Ở Yến Thành rất khó động vào mày, nhưng ở Lệ Thành thì không phải do Phó Đình Sâm mày định đoạt.”“Lý Nham.” Phó Đình Sâm đứng lên, kéo Tạ Du ra phía sau, “Ân oán giữa chúng ta không liên quan đến cô bé này, để cô ấy đi đi.”Lý Nham cười khẩy, “Phó thiếu thương hoa tiếc ngọc từ khi nào vậy?” Hắn đánh giá Tạ Du, thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Đình Sâm, nhướng mày, “Con bé này xinh đẹp đấy, chẳng trách gái loại nào mày cũng thấy chướng mắt, hóa ra mày thích loại này.”Phó Đình Sâm nghiêng đầu, giọng thì thầm, “Mang điện thoại không?”Hốc mắt Tạ Du đỏ hoe, cô nắm chặt góc áo Phó Đình Sâm, giống như một bé thú sợ bị vứt bỏ, cẩn thận ngước mắt nhìn anh, gật đầu rồi lại lắc nay cô tan học quá muộn, điện thoại đã hết pin lúc cô ra khỏi phòng múa, vốn định qua đây cho Đại Hắc ăn xong sẽ quay trở lại chờ tài xế ngay, không mất lâu lắm, ngày trước chỗ này là thế giới của các chú chó lưu lạc, cực kỳ an toàn, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện như Đình Sâm thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, anh nhét điện thoại mình vào tay cô, “Không mật khẩu, gọi cho số đầu tiên của danh bạ, không được báo cảnh sát.”Nói xong, anh nhìn về phía Lý Nham, “Bớt nói vớ vẩn, cùng nhau lên đi, đánh xong ông đây còn phải bắt kịp chuyến bay.”Lý Nham cũng đoán chắc Phó Đình Sâm không toan tính muốn làm to chuyện này lên, hắn lui về sau hai bước phất tay gọi người phía sau, “Người tới là khách, tiếp đãi Phó thiếu cho tốt.”Mặt mày Phó Đình Sâm âm trầm, giữa mày toát vẻ giận dữ, nếu chỉ mình anh, có tay trần chọi hai mấy người cũng vẫn có phần thắng, nhưng thêm cô gái nhỏ phía sau là cả một vấn chống tay vào tường, nhấc chân đá vào đầu hai tên đang xông tới, lúc nghe được giọng nói báo địa chỉ run run của Tạ Du, anh hơi nhướng mày, mẹ nó giọng nói bé này ngọt thế!Vừa xinh đẹp lại mềm mại, quả thật lấy mạng người!Khóe mắt quét qua thấy có tên định đánh cô gái nhỏ, quyền cước như vũ bão, chân dài tung qua đá tên đó ra Du sợ hãi nắm chặt điện thoại nhìn càng ngày càng nhiều người vây tới, trong lúc hoảng loạn cô muốn gọi dãy số đã khắc sâu trong lòng kia, nhưng còn chưa kịp bấm số xong, cổ tay đã bị túm chặt, “Tin tôi, tôi sẽ đưa em ra ngoài một cách an toàn.”Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đình Sâm, chợt phát hiện đôi mắt anh xinh đẹp đến ngỡ ngàng, mắt hoa đào hơi cong lên, mí mắt mỏng hơi gấp lên trên, lúc lướt mắt qua như mang theo ma lực nào đó, tự nhiên khiến người ta yên tâm. Cô nắm chặt điện thoại vừa lo lắng nhìn Phó Đình Sâm che ở trước mặt cô, vừa nhìn về phía đầu ngõ, chắc Đại Hắc sẽ nhanh quay lại hống hách nhất, không bao giờ cho phép đồng bọn khác ở trong ổ của nó, cô đành phải dựng riêng ổ cho các chú chó khác ở một ngõ gần đến đây, đột nhiên đằng sau đám người vang lên mấy tiếng chó sủa, vài con chó cỡ lớn lao vào che chắn phía trước Phó Đình Sâm và Tạ Du, nhe răng điên cuồng sủa đám người trước mặt. Cùng lúc đó, đám chó tứ phía ngõ nhỏ như bị đánh thức, tụ tập hết về Đình Sâm nhân cơ hội kéo Tạ Du lao ra khỏi ngõ, chân dài bước tới bên một chiếc xe máy, anh giữ chặt tay Tạ Du bên hông, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô, “Ôm chắc vào, eo anh đây không dễ ôm thế đâu, đúng là hời cho em rồi!”Cũng may đang đội mũ bảo hiểm, anh không nhìn thấy được vẻ mặt xấu hổ của cô, Tạ Du vừa muốn rút tay về, ánh mắt thoáng nhìn thấy đám người đang đuổi tới đây, cánh tay lại thắt chặt hơn, ôm chặt lấy eo anh giống như ôm cọng rơm cứu môi Phó Đình Sâm sung sướng nhếch lên, nhìn con chó đen cầm đầu, thấy nó đang ở xa nhìn chằm chằm anh một cách cảnh giác, anh cười thầm, “Con chó này thông minh đấy.”Hô to, “Đừng lo, nhất định sẽ bảo vệ cô ấy an Đình Sâm nói xong, con chó đen nhìn anh thật sâu, “Gâu” một tiếng dữ dằn xong lắc đít xoay người chạy về phía đám Lý Nham đang bị bao vây bởi đàn em của Du ngây ngốc nhìn con chó đen dữ tợn, đây là Đại Hắc vẫn hay lăn trên đất làm nũng tỏ vẻ đáng yêu đó sao?Không kịp nghĩ thêm, Phó Đình Sâm đã nổ máy phóng xe lên rốt cuộc chó cũng không ngăn được người, đám người phía sau dần thoát khỏi vòng vây của Đại Hắc và đuổi theo, động cơ xe máy cào lướt trên mặt đường, tiếng lốp xe ma sát với đường nhựa để lại những âm thanh chói Đình Sâm nhìn Lý Nham đang đuổi theo sau qua gương chiếu hậu, dù sao cũng là tay đua chuyên nghiệp, có bị vướng chậm vài phút cũng vẫn có thể rút ngắn khoảng cách đuổi kịp trong một thời gian cúi thấp người xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Du, “Ôm chặt vào, tôi đưa em đi chơi chút kích thích.”Tạ Du không nghi ngờ gì, dính sát cả người vào sau lưng áo mùa hè mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng đường cong mềm mại phía sau, thậm chí hương thơm trên người cô gái còn theo gió bay tới chóp người Phó Đình Sâm cứng đờ, chửi thầm một tiếng, cắn răng chịu đựng nhấn xe gần như dán mặt đất, lốp xe ma sát mặt đường tạo âm thanh chói tai, cả xe máy vụt qua ngã tư làm Tạ Du càng ôm chặt Nham rõ ràng cũng đoán được ý định của anh, nhưng đúng lúc gặp đèn đỏ, bị ngã tư giao cắt ngăn lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Đình Sâm dựng ngón giữa với mình phóng khoáng thoát Du chưa từng trải nghiệm chuyện gì quá kích thích, cũng chưa từng gần gũi không có khoảng cách nào với người con trai khác như vậy, cô có thể gửi được mùi thuốc lá thoang thoảng cùng mùi chanh ngọt ngào trên người anh qua mũ bảo làm người ta thấy ghét bỏ, ngược lại còn mang theo chút cảm giác thân đầu cô bỗng nhiên lóe lên một phân đoạn nào, khi cô muốn tiếp tục nhớ lại thì đầu đột nhiên đau đớn như kim Du vẫn luôn có cảm giác ký ức của mình như bị phong ấn, nhưng lúc cô cố gắng tìm kiếm điểm phi logic trong những ký ức hiện có, lại đều có thể gắn kết chúng một cách chặt trừ những cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, dường như muốn nhắc nhở đi nhắc nhở lại những gì cô đã trải giác phân tách này thường làm cô thấy hoảng hốt, không biết những tình tiết đáng sợ đó rốt cuộc là thật hay Đình Sâm dừng xe ở bệnh viện, anh tắt máy, một chân dài chống cô gái nhỏ vẫn còn ôm anh chưa hoàn hồn lại, ngón tay anh vừa tháo mũ bảo hiểm trên đầu cô xuống, khóe môi vừa nhếch lên nở nụ cười tà mị, “Sao nào? Không nỡ bỏ tôi ra à?” Giới thiệu- Mật Kết-Lớp 11 sau khi chia lớp xong, Tăng Lý bị chứng ám ảnh sợ xã hội và đội trưởng đội bóng rổ trường Phí Lập thành bạn cùng trưởng đội bóng rổ trường ngại cậu lề mề như con gái, "Cậu nói xem ít nhất cậu cũng là một thằng con trai, sao cứ lề mà lề mề thế? Đừng theo ông đây."Ai mà biết được, họa từ miệng mà ra, không lâu sau, hắn không thể khống chế nổi mình, dùng khuỷu tay đụng đụng bạn nhỏ dễ thương ngồi cùng bàn với hắn."Này, mẹ nó cậu nói chuyện với tôi đi mà?"Sói con hung dữ đội trưởng đội bóng rổ công x thỏ trắng dễ thương mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thụ."Cấp báo! Cấp báo! Đội trưởng đội bóng rổ và Tăng Lý đang yêu nhau!""Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phí Lập ngoan ngoãn như chó con thế đấy.... tình yêu khiến con người ta mù quáng, mù quáng.""Tôi còn nhìn thấy hôm ấy sau khi tan học Phí Lập đè Tăng Lý trên sân bóng rổ hôn, còn muốn cậu ấy sờ cơ bụng của hắn qua cái áo bóng rổ ướt đẫm...."Phí Lập Các người lắm lời thế! Contents1 Giới thiệu Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Các chương mới nhất2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Giới thiệu – Mật Kết- Lớp 11 sau khi chia lớp xong, Tăng Lý bị chứng ám ảnh sợ xã hội và đội trưởng đội bóng rổ trường Phí Lập thành bạn cùng bàn. Đội trưởng đội bóng rổ trường ngại cậu lề mề như con gái, “Cậu nói xem ít nhất cậu cũng là một thằng con trai, sao cứ lề mà lề mề thế? Đừng theo ông đây.” Ai mà biết được, họa từ miệng mà ra, không lâu sau, hắn không thể khống chế nổi mình, dùng khuỷu tay đụng đụng bạn nhỏ dễ thương ngồi cùng bàn với hắn. “Này, mẹ nó cậu nói chuyện với tôi đi mà?” Sói con hung dữ đội trưởng đội bóng rổ công x thỏ trắng dễ thương mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thụ. “Cấp báo! Cấp báo! Đội trưởng đội bóng rổ và Tăng Lý đang yêu nhau!” “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phí Lập ngoan ngoãn như chó con thế đấy…. tình yêu khiến con người ta mù quáng, mù quáng.” “Tôi còn nhìn thấy hôm ấy sau khi tan học Phí Lập đè Tăng Lý trên sân bóng rổ hôn, còn muốn cậu ấy sờ cơ bụng của hắn qua cái áo bóng rổ ướt đẫm….” Phí Lập Các người lắm lời thế! Các chương mới nhất Chương 46 46 Làm Nóng 3 Chương 45 45 Làm Nóng 2 Chương 44 44 Làm Nóng 1 Chương 43 43 Khởi Đầu 3 Chương 42 42 Khởi Đầu 2 Danh sách chương Chương 1-2 Chương 3 Thỏ nhỏ 3 Chương 4 Phiến phức 1 Chương 5 Phiền phức 2 Chương 6 Phiền phức 3 Chương 7 Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ 1 Chương 8 Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ 2 Chương 9 Perseids 1 Chương 10 Perseids 2 Chương 11 Perseids 3 Chương 12 Tiết thể dục 1 Chương 13 Tiết thể dục 2 Chương 14 Tiết thể dục 3 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Bắt cóc 1 Chương 18 Bắt cóc 2 Chương 19 Đấu trí 1 Chương 20 Đấu trí 2 Chương 21 Đấu trí 3 Chương 22 Anh em nhà họ Tưởng 1 Chương 23 Anh em nhà họ Tưởng 2 Chương 24 Anh em nhà họ Tưởng 3 Chương 25 25 Nảy Mầm 1 Chương 26 26 Nảy Mầm 2 Chương 27 27 Nảy Mầm 3 Chương 28 28 1 Mùa Thu Vừa Lúc Ngọt Ngào Chương 29 29 1 Mùa Thu Vừa Lúc Ngọt Ngào Chương 30 30 1 Mùa Thu Vừa Lúc Ngọt Ngào Chương 31 31 Học Tập 1 Chương 32 32 Học Tập 2 Chương 33 33 Dưới Ánh Sáng 1 Chương 34 34 Dưới Ánh Sáng 2 Chương 35 35 Bị Ốm 1 Chương 36 36 Bị Ốm 2 Chương 37 37 Cùng Giường Chung Gối 1 Chương 38 38 Cùng Giường Chung Gối 2 Chương 39 39 Trái Tim Loạn Nhịp 1 Chương 40 40 Trái Tim Loạn Nhịp 2 Chương 41 41 Khởi Đầu 1 Chương 42 42 Khởi Đầu 2 Chương 43 43 Khởi Đầu 3 Chương 44 44 Làm Nóng 1 Chương 45 45 Làm Nóng 2 Chương 46 46 Làm Nóng 3 Trọn bộ Truyện Lại Đây Chồng Hôn Một Cái – Biên Hoài “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Phó Đình Sâm tắm xong đi ra thì nghe Tạ Du đang khen anh, cười thầm, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, “Đi thôi, dẫn Đại Hắc đi dạo một lát”.Diện tích của Đế Cảnh Lam rất lớn, khoảng cách giữa các tòa nhà rất rộng, bởi vì muốn đem đến trải nghiệm tốt cho cư dân ở đây, nên tỷ lệ phủ xanh rất cao, dưới mỗi tòa nhà sẽ có một khu vườn Du dắt Đại Hắc, Phó Đình Sâm ngậm cây kẹo mút đi theo sau gọi điện Dụ rất giỏi điều tra, chưa đầy nửa ngày anh ta đã có thể điều tra ra được những hành động gần đây của Phó Thanh Sơ và Phó nay, Phó gia bề ngoài thi do Phó Thanh Sơ nắm quyền, nhưng quyền lực thật sự vẫn còn trong tay ông nội Phó, Phó Thanh Sơ trong tối cố gắng dàn xếp mọi việc đều vì muốn từ từ giành quyền từ tay ông, thật sự làm chủ Phó vì Phó Thanh Sơ và Thẩm Kiều là hôn nhân thương mại, sau khi Phó Đình Sâm ra đời ông ta lấy cớ lo cho sự nghiệp mà bỏ bê Thẩm Kiều, sau này ông ta lại có thứ mà ông ta cho rằng là “Tình yêu đích thực”.Còn luôn nghĩ rằng sẽ chia một phần gia sản của Phó gia cho mẹ con Phó nội Phó vì mẹ con Phó Vân nên đến bây giờ vẫn chưa giao thực quyền cho ông ta, Phó Thanh Sơ không những tự phụ mà còn là đồ cặn bã. Ông ta một mặt dựa vào mạng lưới quan hệ sâu rộng của Thẩm gia để đoạt Phó gia, một mặt khác lại muốn bồi thường cho mẹ con Phó dù chỉ là con cờ ông ta bồi dưỡng để tranh giành quyền lực, ông ta cũng sẽ tận lực chăm sóc nếu nó không có xung đột lợi này, Phó Đình Sâm biết rõ, Phó Vân cũng đây, Phó Thanh Sơ đã liên hệ với một vài cổ đông đang nắm cổ phần nhỏ, chức danh của bọn họ nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, cao nhất là lãnh đạo nắm thực quyền, nhỏ nhất là chức quản lý, có người quản lý vài người, có người thậm chí quản lý mấy trăm người này là khó đối phó nhất, Phó Thanh Sơ đã phải bỏ ra không ít sức lực để khiến bọn họ trở thành đồng minh của mình, chỉ có điều những hợp tác này không hề bền Đình Sâm nhìn Tạ Du phía trước đang chơi đùa với Đại Hắc, anh ngồi xuống băng ghế gỗ, “Vậy thì dứt khoát giải quyết tận gốc đi, thiếu đi mấy con sâu mục này, cây lớn vẫn khó mà lung lay”.“Trước hết đừng kinh động bên ông nội, nhân sự thay đổi mà thôi, Phó Thanh Sơ muốn sau lưng ông nội bòn rút tài sản, thì để ông ta thử nếm thử cái mùi vị này trước”.“Phó Thanh Sơ thâm nhập vào Kiều gia không đủ sâu, tao sẽ qua bên đó tìm người, có được sự giúp đỡ của Kiều gia, dương đông kích tây, đợi Phó Thanh Sơ phản ứng lại thì đã muộn rồi”.Mặc dù Kiều gia đã suy yếu, nhưng mạng lưới quan hệ phức tạp, Phó lão gia cũng vì nhìn trúng điểm này mới đồng ý liên hôn, cũng vì điều này mới sống chết không chấp nhận để Phó Thanh Sơ ly hôn, không nhận Phó Đình Sâm là con cháu nhà họ Kiều, đương nhiên so với Phó Thanh Sơ sẽ dễ dàng hơn nhiều, vẫn còn rất nhiều người không phải chỉ nhìn vào lợi Đình Sâm đặt chiếc điện thoại của mình xuống, duỗi đôi chân dài ra, cánh tay dựa trên lưng ghế, lười biếng chiếm trọn chiếc ghế nghiêng đầu nhìn Tạ Du cách đó không gái nhỏ chơi mệt rồi, ngồi nghỉ bên cạnh Đại Hắc, ánh đèn màu vàng ấm áp bao phủ lấy bóng dáng nhỏ bé, lúc này đây cô xinh đẹp như bước ra từ cổ tích, cô rũ mi xuống, mấp máy môi như đang thì thầm điều gì, đôi mắt trong veo như chứa đầy niềm vui và mong Đình Sâm thu lại ánh mắt, xem thử mấy giờ, đã gần 1 tiếng đồng hồ rồi, “Nhuyễn Nhuyễn, nên về nhà rồi”.Dáng vẻ Tạ Du hình như không nghe thấy, cùng Đại Hắc ngồi xoay lưng lại với Đình Sâm đứng lên bước qua đó, túm lấy gáy Tạ Du, cô như con thỏ bị kéo lên, “Về nhà thôi”.Tạ Du vùng vẫy hồi lâu cũng không thoát khỏi móng vuốt của anh, chỉ đành đáng thương nhìn anh, “Đại Hắc nói muốn chơi một lát nữa”.Đại Hắc đồng ý sủa một Đình Sâm nhìn thời gian, bây giờ đã là 10 giờ hơn rồi, không nói hai lời anh cầm dây xích kéo Đại Hắc về, một tay khác kéo Tạ Du, “Không thể nghe lời Đại Hắc được”.Tạ Du bước nhanh, cố gắng theo kịp bước chân của anh, cúi đầu nhìn góc áo bị anh kéo đi đành ngoan ngoãn theo anh lên Đình Sâm thấy cô nghe lời không phản kháng, đột nhiên trong lòng sinh ra ảo tưởng như mình đang có một đứa con vào thang máy, Tạ Du ngáp một cái, tấm kim loại phản chiếu lại biểu cảm của cô, vừa đúng lúc Phó Đình Sâm bị nhìn cầm chặt dây xích, siết chặt hầu Du đột nhiên nhớ ra còn việc chưa hỏi anh, “Hôm nay Phó Vân nói năm đó người cứu em… là có ý gì vậy?”.Phó Đình Sâm theo bản năng ấn vào thắt lưng, ngón tay sờ trúng mặt lưng kim loại, qua tấm kim loại anh nhìn thấy ánh mắt nghiên cứu của Tạ Du, anh từ từ đút tay vào túi quần rồi làm như không có chuyện gì, “Lời của Phó Vân có thể tin sao? Nó chẳng qua là đang kiếm chuyện thôi, chắc là cố ý tạo ra chút rắc rối”.Nghĩ đến nhân phẩm của Phó Vân, Tạ Du đồng tình gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề then chốt, “Anh với Phó Vân là quan hệ gì?”.“Nó là con trai bố anh nuôi bên ngoài, nhỏ hơn anh hai tuổi”.“Cậu ta là em của anh?”, Tạ Du rất ngạc nhiên, ở Phó gia cô chỉ nhìn thấy ông bà, còn có chú thím hai Phó Thanh Đình, nhưng trước giờ chưa từng thấy ba và mẹ ngờ tới ở đây còn có chuyện giấu diếm.“Nó không phải em anh, Phó gia chưa bao giờ nhận đứa cháu này”, Phó Đình Sâm từ trong tấm kim loại trước mặt nhìn Tạ Du, thấy dáng vẻ âm thầm tức giận của cô, anh không nhịn được không phải bí mật gì, vậy nên, chỉ cần cô hỏi thì anh sẽ không giấu thang máy mở ra, hai người bước ra, đi đến cửa Phó Đình Sâm xoa xoa đầu Tạ Du, “Mai có tiết nên ngủ sớm đi, bữa sáng qua nhà anh ăn”.Tạ Du không từ chối Phó Đình Sâm, ngược lại thấy anh không tức giận vì cô đã hỏi việc riêng tư, trong lòng sinh ra chút ngọt ngào, “Vâng ạ! Anh ngủ ngon”.“Đại Hắc ngủ ngon”.Phó Đình Sâm thấy tính cách của cô đã hoạt bát hơn trước đây, cảm thấy biện pháp của mình thật sự có hiệu quả, nuông chiều cô thêm chút cũng không lúc này không biết trước rằng tính cách khiến anh vừa yêu vừa ghét của Tạ Du sau này đều do anh nuông chiều mà Du về đến nhà thì nhớ đến tài khoản Weibo hôm nay đăng kí, cô ngồi trên ghế Sofa ở phòng khách lấy điện thoại ra, vừa mở ra đã bị bất ngờ bởi con số ở góc bên bấm vào xem thử, trong mục tin nhắn đầy những tin nhắn tỏ tình, fan hâm mộ cũng tăng gần tới tặc lưỡi nhìn một đống tin nhắn quyết định cầu cứu Phương sự chỉ dẫn của Phương Xán, cô đem thông tin cá nhân thành chế độ bảo mật, bỏ qua những con số không ngừng tăng lên, cô bấm vào Fanpage chính thức đội đua xe của Phó Đình viết đầu tiên là tin Phó Đình Sâm đã đoạt giải quán quân cuộc thi quốc tế gần đây, tay anh cầm huy chương Vàng đứng trên bục nhận giải, trên môi nở nụ cười Du đổi tư thế nhấn vào nút Like ở góc bên phải bài viết gian đã điểm Đình Sâm về nhà thì nhận được văn kiện Giang Dụ gửi, đọc những hoạt động gần đây của Phó Vân, anh không tự chủ được nhíu tắc một tiếng, thật không an phận!Điện thoại kêu lên hai tiếng, là quản lý đội xe, anh nhấn nút nghe, “Việc gì vậy?”.“Fanpage của chúng ta phát nổ rồi”,.Đầu ngón tay của Phó Đình Sâm gõ nhẹ lên bàn phím, không quan tâm đáp lại “Nổ cũng nổ rồi, năm nào không có một đợt như vậy, cần gì phải nói với tôi chứ?”.“Không giống, chị dâu đặc biệt dùng Weibo like cho chúng ta”.Đầu bên đó có chút kích động, vì Phó Đình Sâm không xài Weibo, người hâm mộ nếu muốn biết tin tức của anh chỉ có thể thông qua Fanpage Đình Sâm lại không quá nhiệt tình với Fanpage này, vậy nên sự nhiệt tình của người hâm mộ cũng chết dần sau thời gian, mặc dù số lượng fan có tăng lên, nhưng nó vẫn luôn không chủ không quan tâm, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ có thể thường xuyên đăng ảnh tập luyện để duy trì độ Đình Sâm mở Weibo ra, “Tên người dùng là gì?”.“Tên thật của chị dâu”.Phó Đình Sâm nghiến răng, cái đồ ngốc này không biết lên mạng phải xài nickname sao?.Anh tìm được tài khoản của cô, bấm vào, phát hiện tài khoản này chỉ mới mở mà đã có tận hơn người theo dõi, may là còn chưa đăng gì lên Weibo, nếu không anh có thể tưởng tượng ra hàng tá bình luận tỏ vào danh sách theo dõi, chỉ thấy Kiều Chỉ và Fanpage đội gọi điện thoại cho Tạ vừa tắm xong đi ra phòng ngủ, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa nằm trên giường, bắp chân cong lên lắc lư, “Alo”.Anh đóng máy tính lại rồi rót một ly nước đem vào phòng ngủ, lên giường nằm, “Đi ngủ ngay”.Tạ Du tự hỏi tại sao anh ấy lại biết mình vẫn chưa đi ngủ, “Sao anh biết được em còn chưa đi ngủ thế?”.Phó Đình Sâm dựa trên đầu giường nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, nhắm hai mắt lại, nổi hứng muốn trêu chọc cô, “Thần giao cách cảm”.Tạ Du đương nhiên sẽ không tin anh, rụt bắp chân lại do bị gió thổi, chui vào trong chăn, “Vậy em đi ngủ đây, ngủ ngon”.Vành tai hơi nóng lên, Phó Đình Sâm đổi tư thế khác, nghe tiếng hô hấp truyền đến từ điện thoại, tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh cô nằm bên cạnh mình, nhắm mắt lại, giọng anh khàn khàn, “Ngủ ngon”.Nghe thấy tiếng bíp bíp trong điện thoại, Phó Đình Sâm đau khổ nhíu lông mày, cô gái vô lương tâm này đến nay vẫn không nhận thức được là anh đang theo đuổi cô!.Anh mở ghi âm lên, mở đoạn ghi âm ngày hôm đó cô say rượu kêu meo meo, hầu kết ngứa ngáy, anh tháo tai nghe, giở chăn ra đi vào phòng hôm sáng sớm Phó Đình Sâm đã dắt Đại Hắc xuống dưới lầu dạo một vòng, mua đồ ăn sáng lên nhà thì phái Đại Hắc qua kêu đợi Đại Hắc gõ cửa thì cửa nhà đối diện đã mở ra, Tạ Du đã mặc quần áo chỉnh tề đi Đình Sâm cau mày nhìn bắp chân lộ ra của cô nhưng không nói gì, lúc này ngày hạ vẫn chưa qua, thời tiết vẫn rất oi đưa hộp bánh bao nhân tôm pha lê đến trước mặt cô, “Ăn đi, lát nữa anh đưa đi học”.Tạ Du đang cúi đầu uống cháo nếp cẩm, lắc đầu, “Em tự đi xe đạp”.Phó Đình Sâm mới chuyển đến đây, đồ dùng ở đây tự nhiên không đầy đủ như bên nhà họ Phó, anh uống ngụm nước, “Vậy cũng được, em tự đi xe đạp rồi đến tối anh dẫn em tới chỗ này”.Tạ Du tò mò, đôi mắt ướt át chớp chớp, “Chỗ nào vậy ạ?”.Phó Đình Sâm cố ý úp mở, “Đến rồi em sẽ biết”.Lịch học của Tạ Du với Phó Đình Sâm không hề giống nhau, anh cũng không rảnh để đưa đón cô đi học, anh cũng có việc riêng phải Du đạp xe đến trường, hai hàng nguyệt quế bên đường đong đưa, những tán cây to tạo thành bóng mát lốm đốm trên mặt đường.“Du Du”, sau lưng có tiếng kêu tên Du dừng xe lại quay đầu coi thử, Phương Xán đứng bên đường cầm bánh bao với sữa đậu nành vẫy tay với cô, “Đợi tớ với”.Tạ Du ngạc nhiên. sao cô ấy lại ở đây, yên lặng đợi cô đi tới.“Phó…đại ca đâu? Sao không đưa cậu đi học vậy?”, Phương Xán buộc tóc đuôi ngựa, đem bánh bao trong tay đưa cho Tạ Du, “Ăn chưa? Tớ còn một cái bánh bao nè”.“Ăn rồi”, Tạ Du nhìn cái cặp sau lưng cô, tay còn ôm hết sách ngày hôm nay, “Cậu không ở ký túc xá hả?”.Phương Xán ngồi lên yên sau xe đạp, nhắc cô, “Vừa đi vừa nói”.Tạ Du trước giờ chưa từng chở ai, lúc đầu còn đi lắc qua lắc lại, đi qua một cái đèn đỏ cô mới có thể ổn định tay lái.“Ông bà ngoại của tớ ở đây, sáng hôm nay cứ muốn tớ phải qua bển ăn sáng”, Phương Xán nhẹ nhàng lắc bắp chân, giơ tay ôm eo của Tạ Du, cảm thán, “Cái eo nhỏ như này mà không có người ôm thật là đáng tiếc”.Tạ Du bị hành động thân mật của cô làm cho giật mình, chân tay không biết nên làm gì, nắm chặt tay lái, “Phương Xán, cậu…cậu buông eo mình ra đi, nhột lắm”.“Gọi mình Xán Xán đi, nghe Phương Xán thật xa lạ”, Phương Xán còn cố trêu Du cố gắng né tránh móng vuốt của cô, “Xán Xán, Xán Xán bỏ tay ra, nhột lắm”.Phương Xán nghe giọng nói run rẩy của cô, không nhịn được mà bật cười, nụ cười trên mặt cô ấy tươi rói, “Nhạy cảm như vậy sau này bạn trai cậu phải làm sao đây?”.Đùa chút xíu thôi, Phương Xán cũng biết mình quá nhiệt tình, buông eo cô Du bị cô trêu hai má đều đỏ lên, “Tớ không có bạn trai!”.Phương Xán í một tiếng, hút một ngụm sữa đậu nành vừa đủ ấm, “Chuyện giữa cậu và vị đại ca kia đã bị lan truyền đi khắp các bài post rồi, truyện tranh, tiểu thuyết ngắn đều có luôn rồi, cậu còn nói cậu chưa có bạn trai?”.Tạ Du dừng xe trước lầu học rồi khoá lại, ngước đầu nhìn Phương Xán, “Bài post gì?”.Lần này ngược lại là Phương Xán kinh ngạc, “Cậu không biết sao?”.“Ngày nhập học, nhan sắc của cậu nổi danh Yến thành còn hơn mấy cô em bên viện nghệ thuật, sau đó thì bài post của cậu và đại ca cũng được đăng lên, mấy ngày nay nó càng ngày càng hot luôn đó”.Tạ Du càng khó hiểu hơn, mỗi lần cô đi ngang qua một đám người đều sẽ nghe họ nói cái gì mà đọ sắc. còn có tên Phó Đình Sâm, cô từ cấp 2 cấp 3 đã được không ít người chú ý đến, vậy nên không hề thấy điều này có gì bất thường, trước giờ cô cũng chưa từng nghĩ nhiều về nó.“Mình muốn xem thử”.Phương Xán cúi đầu rút điện thoại ra, chuyển đến trước mặt cô, đập thẳng vào mắt cô là tiêu đề trên các bài đăng.

lại đây cho ông hôn một cái